5/9/11

Câu chuyện "buồn" vào ngày mưa

Phú Mỹ Hưng...

Công trường...

Mưa xối xả...

Quán cafe nhỏ đối diện Parkson...

Tôi ngồi trò chuyện với anh đồng nghiệp mà sự chú ý lại tập trung vào bàn kế bên. Một người phụ nữ và hai người đàn ông đang tranh cãi gay gắt át cả tiếng mưa.

Dần dà tôi cảm nhận được nội dung đang được nói đến giữa 3 người mà lại thấy xót xa...

Người phụ nữ là một gia chủ đang trong quá trình xây nhà mới.

Hai người đàn ông, một là thiết kế, một là nhà thầu thi công... nhưng có vẻ "tuy 2 mà 1".

Câu chuyện xoay quanh tiến độ trễ nãi, công nhân không ai quản lý, ống dây điện đi âm tường dùng ống ruột gà dù đã thỏa thuận là ống nhựa cứng, vật tư không giống thiết kế, không tương xứng với giá dự toán, đá cầu thang cao cấp gì mà hỏi ông thợ có 6-7 trăm ngàn một mét, phát sinh đủ thứ...

Hoàn toàn không có gì xa lạ trong nội dung này nhưng "kết luận" của người phụ nữ mới làm người ta "xót xa", mới làm tôi "thấy tiếc cho cả 2":

"Chị năn nỉ 2 em cố gắng hoàn thành căn nhà của chị theo ý tụi em vào ngày 30/9 này để mẹ chị đang chữa bệnh ở Singapore về có chỗ mà nằm, mà nghỉ ngơi. Chị không quan tâm đến màu sắc, chi tiết hay sửa lỗi gì nữa, chỉ mong tụi em xây bức tường phía sau ngăn cách với nhà hàng xóm cao thêm chút nữa cho đúng ý mẹ chị. Chị hứa chắc với 2 đứa là vừa nhận nhà xong là chị thanh toán tiền cho 2 đứa không thiếu 1 xu, kể cả mấy cái phát sinh vớ vẩn gì đó. Chị ráng ở đó vài năm rồi kiếm tiền đập ra xây lại hết. Chị mệt mỏi lắm rồi, chị không ghé qua để kiểm tra nữa đâu, 2 đứa cứ thoải mái mà làm, miễn thành hình ngôi nhà dùm chị trước 30/9 nha".

Và đây là phản hồi từ nhà thầu:

"Chị nói vậy tội tụi em quá. Mấy cái chỗ chị không vừa ý mà chị không nói sớm. Đợi tụi em gắn vô hay đặt hàng hết rồi chị mới nói. Giờ chị thuê giám sát liên tục đi cho chắc ăn. Bây giờ tiến độ em chắc với chị là không thể xong trước 30/9 được đâu. Tụi em chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi. Với lại, chị cũng cần hỗ trợ tụi em thêm ít tiền để tranh thủ mua vật tư hoàn thành căn nhà cho chị."

Người phụ nữ:

"Chị bó tay luôn. Nếu chị biết thì nói gì nữa. Cũng nghĩ tụi em chuyên nghiệp rồi. Lại là chỗ người quen giới thiệu. Thôi chị không cần tiến độ gì nữa, mẹ chị về ở khách sạn cũng được. Chị sẽ chuyển thêm cho em 100 triệu nữa và phần còn lại xong nhà chị giao luôn. Sao mà tui xây nhà khổ sở dữ vậy nè trời??!".

Hai người đàn ông đã đi khỏi nhưng người phụ nữ vẫn ngồi đó, bần thần, mông lung, mắt rướm lệ...

Tôi định qua ngồi hỏi thăm chị nhưng chỉ sợ "cho nỗi đau thêm dài" vì "ván cũng đã đóng thuyền" rồi.

Bất giác tôi chợt nghĩ "Giá mà mình làm blog này sớm hơn và mọi người có dịp tham khảo qua các bài viết của mình trước khi xây nhà thì hay biết mấy".

Thôi thì dành cho những gia chủ "may mắn" tiếp theo vậy.

Mr.BADI

6/9/2011

2 comments:

Dân xây dựng Việt Nam - lắm người thất đức lắm nha a.Bảo :(.

Cũng một phần nhỏ do thiếu kinh nghiệm và thiếu sự quan tâm đúng mực đến khách hàng gây ra nữa a.Kiên

Đăng nhận xét