THIẾT KẾ TINH TẾ

www.landauxaynha.com - bao.dinh@landauxaynha.com - landauxaynha@gmail.com - 0938.51.62.93

THI CÔNG CẨN THẬN

www.landauxaynha.com - bao.dinh@landauxaynha.com - landauxaynha@gmail.com - 0938.51.62.93

CHI PHÍ HỢP LÝ

www.landauxaynha.com - bao.dinh@landauxaynha.com - landauxaynha@gmail.com - 0938.51.62.93

TIẾN ĐỘ CHÍNH XÁC

www.landauxaynha.com - bao.dinh@landauxaynha.com - landauxaynha@gmail.com - 0938.51.62.93

CHẤT LƯỢNG ĐẢM BẢO

www.landauxaynha.com - bao.dinh@landauxaynha.com - landauxaynha@gmail.com - 0938.51.62.93

23/9/11

Cái "Tâm" là gốc của thành công

Trong chúng ta ai cũng có một công việc trước hết để kiếm sống, sau là làm giàu. Có người thành công, có người thất bại. Có người rất hài lòng, có người bất mãn, có người coi đó chỉ là một bước tạm thời trong lúc “quá độ”. Và ai cũng mong muốn sẽ thành công. Nhưng mọi người đã làm việc ra sao? Kết quả thế nào?

Một chị giúp việc tốt bụng làm trong một gia đình ở Hà Nội đã 9 năm, chị được chủ nhà rất tin tưởng, thân thiết như ruột thịt. Ngoài mức lương luôn khá hơn những “đồng nghiệp” xung quanh một chút, chị còn được mua bảo hiểm xã hội để sau này về già có lương hưu.

Nhưng cũng ra Hà Nội làm giúp việc, một cô bé mới 16 tuổi đã giết chết chủ nhà một cách dã man nhằm cướp của, để rồi bây giờ nhận mức án 18 năm tù. Cha mẹ đau lòng, xã hội nhức nhối, và tương lai của cô sau này sẽ ra sao?

Một cậu sinh viên Bách Khoa mới ra trường làm lập trình viên trong một công ty tin học. Bắt đầu với mức lương “phó bình dân”, chẳng hề gì, cậu cần mẫn học hỏi đàn anh để hoàn thành bằng được trách nhiệm của mình. Chẳng bao lâu sau cậu thành thạo mọi việc, dự án cậu quản lý chẳng ai phải phàn nàn. Sau 8 năm, bây giờ cậu là một trong những trụ cột “cứng” rồi, không những lương thưởng cao công ty còn chia cổ phần để gắn bó với cậu lâu dài.

Cậu này có cô bạn cùng lớp đại học luôn tự coi mình là “ngôi sao tương lai”, đi xin việc ở đâu cũng khoe khoang về những khả năng “hơn người”. Bởi vậy khi nhận được công việc bình thường cô cho rằng không “xứng tầm”. Sau khi làm một thời gian chẳng có gì thay đổi, cô kết luận “sếp” không biết đánh giá “đúng chất” con người, cô tìm một công ty khác. Nhưng lãnh đạo của công ty mới hình như cũng không biết “nhìn nhận”, chẳng mấy chốc cô lại chán. Rốt cuộc, 8 năm trời nay cô chạy hết công ty này sang công ty khác, vào Nam ra Bắc đủ cả, cứ lâu lâu lại thấy cô lãnh lương “thử việc”. Cô cũng chán ngán cảnh này tới stress và thường than vãn với mọi người là “không hiểu sao số tôi đen thế”. Có bạn nào giống cô ấy không? Xin thưa rằng số phận chỉ tạo hoàn cảnh còn quyết định kết quả xấu tốt ra sao là do con người chúng ta suy nghĩ và hành động có đúng đắn hay không mà thôi.

Có ông chủ 8x cũng “số đen”, vừa lĩnh án 9 năm tù. Bản thân tôi đã từng có vài lần tiếp xúc, đó là một chàng trai thuộc diện thông minh, năng động, khả năng ngoại giao, kinh tế đều được. Có lẽ nhờ đó cậu nắm bắt được tâm lý muốn kiếm tiền “vừa nhanh, vừa dễ, vừa nhiều” của thiên hạ nên cậu đã “tạo điều kiện” cho họ. Chương trình đầu tư tài chính đa cấp hưởng lãi cao (nhưng kết quả là mất cả chì lẫn chài) của cậu chỉ trong một thời gian ngắn đã thu hút mấy ngàn nhà đầu tư gửi tiền vào. Tôi thấy tiếc cho đời cậu, có tài mà vận dụng không đúng chỗ, kết cục thê thảm hôm nay là điều hiển nhiên. May mà pháp luật sớm phát hiện ra cách “làm ăn” này và “thu xếp” cho cậu được ngồi “đúng chỗ” của mình cho tới khi bóc xong 9 quyển lịch.

Những ông chủ làm ăn bốc giời, hớt váng, hoặc bất chấp lương tâm, đạo lý (cho ra đời những sản phẩm rởm, những dịch vụ làm khốn khổ người sử dụng, trở thành mối nguy hại cho xã hội) thì những đồng tiền trái đạo này sớm hay muộn cũng phản chủ, cũng tan tành bởi quy luật cuộc đời. Các bạn trẻ hăng hái làm giàu đừng quên rằng chỉ những sản phẩm, dịch vụ tốt, có ích cho con người, cho xã hội mới tồn tại được lâu bền và đem lại sự giàu có, thành đạt đích thực cho các bạn.

Cuộc sống có những quy luật không thể đi ngược lại. Thực tế đã chứng minh ông trời chẳng cho không ai cái gì. Ta được cái này thì mất cái khác, đúng với những công sức, tâm huyết mình bỏ ra.

Người làm công bình thường (lương “ba cọc ba đồng”) thì ít lo nghĩ, có thời gian tận hưởng cuộc sống. Chỉ vất vả lúc chưa xong việc thôi, cứ hết giờ làm là thoải mái vô tư. Tài năng và công sức cống hiến tới đâu hưởng tới đó. Vận mệnh của công ty đã có “sếp” chịu trách nhiệm, mình cứ lương thưởng đầy đủ là êm ru. Còn các ông chủ thì chẳng bao giờ có khái niệm hết giờ, xong việc hay nghỉ ngơi thực sự. Nhìn họ bình thản vẻ bề ngoài thôi, trong đầu bề bộn lo toan và công việc. Ai đã từng trải qua mới hiểu việc đưa một sản phẩm hoặc một dịch vụ mới ra thị trường, rồi phát triển thành một thương hiệu mạnh nó “xương” như thế nào. Những người thành công quả là đáng khâm phục, họ phải đổ bao nhiêu công sức, thời gian, trí tuệ, tiền của mới có được thành quả mà mọi người nhìn thấy. Và họ luôn thèm cái cảm giác “như bác nông dân cày xong thửa ruộng”, được ăn thấy ngon miệng, ngủ ngon giấc, đầu óc không phải phân tán, ưu tư. Làm gì cũng có cái giá của nó là thế đấy.

Khi chúng ta chọn cho mình con đường tương lai không cần phải cố “đua” theo một trào lưu nào, hãy để cuộc đời cho công việc mình yêu thích và có khả năng thực sự, để bạn có niềm đam mê, thấy mình đã quyết định đúng, nếu thất bại cũng không hối hận. Và trước hết phải có tâm, có đức, có lòng nhiệt huyết, có trách nhiệm thì việc gì cũng mang lại thành công. Không phải ai cũng tìm được đúng ngành học, đúng hướng đi ngay từ đầu. Bạn cứ hoàn toàn tự tin chuyển đổi sang việc khác phù hợp với mình hơn. Chẳng có nhẽ gì mà chỉ mấy năm học đại học là quyết định cả cuộc đời (những sáu, bảy chục năm sau đó) phải “theo nghề”. Hiện nay số người làm không đúng ngành học ban đầu và đã thành công rất nhiều, người ta vẫn có câu “tay trái to hơn tay phải” mà!

Nếu bạn trẻ nào chọn con đường làm chủ thì hãy xác định đó là cả một quá trình vất vả, gian nan, đã đam mê rồi thì quyết đầu tư tới cùng, phải kiên trì làm bằng được. Nếu chọn con đường trở thành một người làm công thì dù ở đâu cũng hãy vận dụng hết tài năng, tâm huyết, để trở thành “cây cổ thụ” trong lĩnh vực chuyên môn của mình. Cả hai lựa chọn trên đều có cơ hội thành công và thất bại như nhau.

Mỗi người có một sự nghiệp riêng, làm công hay làm chủ cũng vậy, quan trọng là ai sẽ thành công? Cho dù làm gì cũng chỉ là một “con đường” mà bạn lựa chọn, không có con đường nào tốt hơn, vấn đề là ai sẽ đi tới đích?

Thành đạt không quan trọng là bạn làm thuê hay làm chủ. Theo tôi, trả lời được những câu hỏi dưới đây là ổn rồi:
(1) Việc bạn đang làm có chân chính, lương thiện không?
(2) Việc đó có đúng với khả năng và ước vọng của bạn không?
(3) Bạn đã suy nghĩ và làm việc hết mình chưa?
(4) Sản phẩm (hoặc kết quả công việc) của bạn đã tốt nhất chưa?
(5) Thu nhập có xứng với công sức bỏ ra hay không?


Các cụ ta vẫn nói “có đức mặc sức mà ăn”, càng ngày tôi càng thấy câu nói đơn giản này có ý nghĩa to lớn, đúng đắn và sâu sắc. Hơn bao giờ hết, câu nói này rất phù hợp và cần được nêu cao trong xã hội ngày nay, đặc biệt là với những bạn trẻ đang xây dựng sự nghiệp tương lai, bằng con đường nào cũng vậy. Nhớ nhé bạn trẻ, cái tâm, cái đức chính là nền tảng cho mọi thành công đích thực. Năm cũ đã qua rồi, chúc các bạn một năm mới thành công, hạnh phúc.

19/9/11

Vietbuild - tháng 9/2011 - có gì mới?

Lâu lắm rồi Mr.BADI mới đi lại hội chợ Vietbuild nhưng cảm giác háo hức mong chờ thì đã không còn như trước đây nữa rồi. Nhớ cái thời mà anh em hăng hái đi hội chợ, săn catalogue nè, săn quà tặng, túi xách đẹp nè và nhất là săn mấy bạn PG xinh tươi hi hi. Cách đây vài năm, mỗi lần Mr.BADI đi hội chợ Vietbuild là mất hết mấy ngày nhưng được cái là công ty cho đi hợp pháp trong giờ làm việc nên cũng thong dong, đi hết gian hàng này đến gian hàng khác. Nghĩ lại cũng buồn cười, đi hội chợ mà phát "namecard" mỏi cả tay, báo giá, catalogue thì mấy túi xách cứ như là đi "shopping" ấy :D.

Giờ đi hội chợ cũng không có nhiều thời gian, vật tư, thiết bị thì cũng không có gì mới mẻ nên cũng gọi là dạo chơi, thấy gian hàng nào "đẹp" thì ghé vào. Năm nay mình thấy đặc sắc nhất vẫn là những gian hàng trang trí nội thất, thiết bị phòng tắm, nhà bếp và những gian hàng bán đồ trang trí như tranh ảnh, bình hoa, cây cảnh. Những gian hàng về VLXD thì nép mình nhỏ bé bên những gian hàng vừa nêu. Mà cũng phải, đi hội chợ giờ ít thấy người trong ngành xây dựng mà chủ yếu là các Chủ đầu tư cho các dự án và những người đang hoặc sắp xây nhà mà thôi.

Dạo qua những bình hoa có giá 5-7 triệu, những bồn cầu 50-60 triệu hay những căn bếp được trang bị đến cả 100 triệu, tôi thật sự thấy rất đẹp, rất đáng giá nếu như chúng ta có đủ tiền để thụ hưởng điều đó. Bây giờ ngôi nhà với một số gia đình đã trở thành "thiên đường nghỉ dưỡng" với trang thiết bị xứng với resort 5 sao, họ không cần phải tìm kiếm không gian xa lạ để nghỉ ngơi, xả stress với hàng giờ ngồi xe nữa.

Nhưng với số tiền để mua sắm các trang thiết bị nội thất và trang trí cao cấp này đã đủ để tôi xây dựng nên tổ ấm giản đơn của mình thỏa mãn những nhu cầu tối thiểu. Sự phân hóa "giàu nghèo" là bản chất của xã hội, không thể lên án hay chỉ trích khi người ta giàu. Nhưng không sao, căn nhà mới xây đơn sơ của tôi vẫn là một "thiên đường" đúng nghĩa, vì sao? Vì vợ tôi rất thích ở nhà, không còn muốn đi đâu khác nữa, với Mr.BADI tôi như vậy đã đủ lắm rồi.

Lần đi hội chợ Vietbuild tiếp theo chắc cũng còn lâu lắm đây, trừ khi tôi lại chuyển sang làm Chủ đầu tư. Ai biết được? Haha...


5/9/11

Câu chuyện "buồn" vào ngày mưa

Phú Mỹ Hưng...

Công trường...

Mưa xối xả...

Quán cafe nhỏ đối diện Parkson...

Tôi ngồi trò chuyện với anh đồng nghiệp mà sự chú ý lại tập trung vào bàn kế bên. Một người phụ nữ và hai người đàn ông đang tranh cãi gay gắt át cả tiếng mưa.

Dần dà tôi cảm nhận được nội dung đang được nói đến giữa 3 người mà lại thấy xót xa...

Người phụ nữ là một gia chủ đang trong quá trình xây nhà mới.

Hai người đàn ông, một là thiết kế, một là nhà thầu thi công... nhưng có vẻ "tuy 2 mà 1".

Câu chuyện xoay quanh tiến độ trễ nãi, công nhân không ai quản lý, ống dây điện đi âm tường dùng ống ruột gà dù đã thỏa thuận là ống nhựa cứng, vật tư không giống thiết kế, không tương xứng với giá dự toán, đá cầu thang cao cấp gì mà hỏi ông thợ có 6-7 trăm ngàn một mét, phát sinh đủ thứ...

Hoàn toàn không có gì xa lạ trong nội dung này nhưng "kết luận" của người phụ nữ mới làm người ta "xót xa", mới làm tôi "thấy tiếc cho cả 2":

"Chị năn nỉ 2 em cố gắng hoàn thành căn nhà của chị theo ý tụi em vào ngày 30/9 này để mẹ chị đang chữa bệnh ở Singapore về có chỗ mà nằm, mà nghỉ ngơi. Chị không quan tâm đến màu sắc, chi tiết hay sửa lỗi gì nữa, chỉ mong tụi em xây bức tường phía sau ngăn cách với nhà hàng xóm cao thêm chút nữa cho đúng ý mẹ chị. Chị hứa chắc với 2 đứa là vừa nhận nhà xong là chị thanh toán tiền cho 2 đứa không thiếu 1 xu, kể cả mấy cái phát sinh vớ vẩn gì đó. Chị ráng ở đó vài năm rồi kiếm tiền đập ra xây lại hết. Chị mệt mỏi lắm rồi, chị không ghé qua để kiểm tra nữa đâu, 2 đứa cứ thoải mái mà làm, miễn thành hình ngôi nhà dùm chị trước 30/9 nha".

Và đây là phản hồi từ nhà thầu:

"Chị nói vậy tội tụi em quá. Mấy cái chỗ chị không vừa ý mà chị không nói sớm. Đợi tụi em gắn vô hay đặt hàng hết rồi chị mới nói. Giờ chị thuê giám sát liên tục đi cho chắc ăn. Bây giờ tiến độ em chắc với chị là không thể xong trước 30/9 được đâu. Tụi em chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi. Với lại, chị cũng cần hỗ trợ tụi em thêm ít tiền để tranh thủ mua vật tư hoàn thành căn nhà cho chị."

Người phụ nữ:

"Chị bó tay luôn. Nếu chị biết thì nói gì nữa. Cũng nghĩ tụi em chuyên nghiệp rồi. Lại là chỗ người quen giới thiệu. Thôi chị không cần tiến độ gì nữa, mẹ chị về ở khách sạn cũng được. Chị sẽ chuyển thêm cho em 100 triệu nữa và phần còn lại xong nhà chị giao luôn. Sao mà tui xây nhà khổ sở dữ vậy nè trời??!".

Hai người đàn ông đã đi khỏi nhưng người phụ nữ vẫn ngồi đó, bần thần, mông lung, mắt rướm lệ...

Tôi định qua ngồi hỏi thăm chị nhưng chỉ sợ "cho nỗi đau thêm dài" vì "ván cũng đã đóng thuyền" rồi.

Bất giác tôi chợt nghĩ "Giá mà mình làm blog này sớm hơn và mọi người có dịp tham khảo qua các bài viết của mình trước khi xây nhà thì hay biết mấy".

Thôi thì dành cho những gia chủ "may mắn" tiếp theo vậy.

Mr.BADI

6/9/2011